Cuộc đời buồn bã của người phụ nữ đã gần 20 năm làm vợ của anh rể.
Tục "nối dây" ở Kon Tum là một phong tục nặng nề, yêu cầu người cha phải lấy chị hoặc em vợ để tiếp tục nuôi con sau khi người mẹ qua đời. Nếu muốn tái hôn với người khác, cha phải từ bỏ tài sản và con cái, trở về sống cùng gia đình cha mẹ đẻ. Tục này không chỉ gây khó khăn cho cuộc sống của người dân mà còn cản trở họ hòa nhập với thế giới bên ngoài. H’oai là một ví dụ điển hình về những khó khăn mà phụ nữ phải chịu đựng do tục lệ này. Chúng tôi đã đến làng Xõa, xã Đăk Ang, Đăk Glei, Kon Tum, nơi H’oai đang vật lộn với cuộc sống cùng đứa con nhỏ chưa có tên.
Vào ngày bỏ mả cho vợ, anh Y Hơn 39 tuổi ở làng Xõa phải giao con cho họ ngoại nuôi và trở về nhà mẹ đẻ, nếu không sẽ phải cưới chị hoặc em vợ. H’oai, 15 tuổi, lo lắng về việc sẽ phải thay chị làm vợ anh rể và chăm sóc các cháu, trong khi cô đã có tình cảm với một trai làng. Tục nối dây, gọi là "sợp", đã ăn sâu vào văn hóa Xê Đăng, được các thế hệ coi trọng. Mế của H’oai khuyên cô nên theo Y Hơn để giữ gìn gia đình và giúp đỡ các cháu, nếu không, cả nhà sẽ gặp khó khăn.
Dù biết luật tục, H’oai vẫn thấy quá đột ngột khi phải đối mặt với việc mất mẹ. Trong lúc cố gắng tìm cách trì hoãn, mẹ và dân làng đe dọa cô nếu không tuân theo tục lệ sẽ phải chịu hậu quả nặng nề. Trong lễ bỏ mả, đứa cháu ngủ say trên lưng H’oai không hay biết về sự mất mát. Cuối cùng, giữa đám tang, H’oai quyết định chấp nhận “nối dây” với anh rể để bảo vệ đứa cháu không mất thêm người cha. Cô trăn trở giữa lòng tôn kính tổ tiên và trách nhiệm gia đình, dù mới 15 tuổi, H’oai đã phải kết hôn với anh rể 19 tuổi.
H’oai hồn nhiên khoe chiếc vòng tay đính ước mà anh rể mới trao, khiến mọi người trong buôn say sưa. Trong niềm vui rượu cưới, cô chạy ra chơi cùng bạn bè mà không hay biết cuộc đời mình sẽ bị trói buộc. Hai mươi năm trôi qua với những ngày buồn, H’oai theo anh rể Y Hơn làm mọi việc, dần dần quen với cuộc sống mới. Mọi người trong buôn và cha mẹ cô nhìn H’oai lớn lên với ánh mắt buồn bã, trong khi cô vẫn ngây thơ, chỉ thỉnh thoảng đỏ mặt khi bị trêu chọc. Cuối cùng, khi H’oai mang thai, cha mẹ cắt một khoảnh đất và dựng nhà cho cô và anh rể ở, lúc này cô mới hiểu những lời trêu đùa trước đây.
Cô muốn vui chơi với bạn bè trong những dịp hội làng, nhưng chưa kịp tận hưởng tuổi trẻ thì đã trở thành đàn bà. H’oai từng khóc xin mẹ cho ở lại nhà, không muốn về với chồng, nhưng mẹ khuyên phải có tài sản để đền bù. Từ khi bị ép gả cho anh rể, tình cảm với chàng trai trước đó đã tắt ngúm. H’oai chấp nhận cuộc sống nghèo khổ bên anh rể, người ít khi về nhà. Cô sinh bốn đứa con, gánh nặng cuộc sống đè nặng lên vai. Đêm đêm, H’oai thổi khèn lá, nhớ về những kỷ niệm buồn bên núi rừng.
Thỉnh thoảng, chàng trai mà H’oai từng thích đi ngang qua, nhưng anh vẫn chưa thể quên cô vì đã yêu H’oai rất nhiều. Giờ đây, H’oai đã là vợ của anh rể và mẹ của bốn đứa trẻ cùng một cháu. Khi gặp lại chàng trai xưa, H’oai thường vội vã bỏ đi, và đôi lúc cô lại tự hỏi về tình cảm của mình.
Source: https://afamily.vn/doi-song/chuyen-doi-buon-cua-nguoi-dan-ba-gan-20-nam-the-cho-chi-lam-vo-cua-anh-re-2014062909100682.chn